Hà Thúc Sinh tên thật là Phạm Vĩnh Xuân, sinh năm 1943 tại Thanh Hóa. Năm 1954, anh cùng gia đình di cư vào Nam.
Anh bắt đầu viết từ năm 1964 trên một số tạp chí ấn hành tại Sài Gòn.
Thời Chiến tranh Việt Nam leo thang, anh tham gia Quân lực VNCH trong trong cương vị sĩ quan quân chủng Hải quân và sau biến cố 30/4/1975, anh bị tù cải tạo từ 1975 đến 1980.
Năm 1981, anh vượt biên, đến Mỹ định cư tại California. Hiện anh cư ngụ tại Houston, Texas, tiếp tục sáng tác, sinh hoạt văn nghệ.
Hà Thúc Sinh được biết đến trên nhiều lãnh vực: thơ, văn, nhạc… Trước 1975, anh có tập thơ Dạo Núi Mình Ta nổi tiếng.
Hà Thúc Sinh là khuôn mặt nổi bật trong nền văn học nghệ thuật Việt Nam ở hải ngoại sau năm 1975. Anh vừa làm thơ, vừa viết truyện ngắn, sáng tác ca khúc và dịch sách.
Trước 1975, bản thân là người lính nên thơ Hà Thúc Sinh viết nhiều về đời lính với lời thơ đầy tính bi tráng, hào sảng, khinh bạc, khí khái, rất hiện thực đi thẳng vào tâm cảm người đọc. Chất lính trong thơ anh đầy tình dân tộc: khoan dung, nhân ái và rộng lượng kể cả với người bên kia chiến tuyến.
Qua Mỹ gần ba mươi năm Hà Thúc Sinh xuất bản thêm hai thi phẩm. Tập “Viết Giữa Đường” (1988) phần đầu gồm những bài thơ sáng tác ở hải ngoại, phần cuối trích một số bài thơ trong tập ”Dạo Núi Mình Ta“ in năm 1972. Tập “Hòa Bình và Tôi” (1995) gồm những bài thơ viết trong tù, và lúc ra tù còn ở Việt Nam.
Ngoài viết thơ, truyện ngắn, Hà Thúc Sinh còn sáng tác nhiều tuyển tập ca khúc trong đó có lẽ nổi tiếng và thịnh hành nhất là bản “Niệm khúc hoa vàng”.
Xin giới thiệu một số bài thơ được Hà Thúc Sinh viết thời còn trong quân ngũ trước năm 1975…
1. Tới Bến Phà Vàm Cống,
Buổi Chiều
Chống gậy ra bờ sông đứng
Mà nghe cát đổ trong lòng
Hồn ta một trời tinh tú
Chiều nay u ám bên sông
Vốc nước lên mà rửa mặt
Đói mồi cá lượn nơi nao
Thiếu thóc chim về đất lạ
Lòng ta sao khỏi nôn nao
Nơi đây cận giang cận thị
Trẻ em sao phải ăn mày
Tuổi già lao đao gánh nặng
Mộng người quanh quẩn cối xay
Bình sinh ngũ thiên quyển
Nhất tự bất cứu cơ (*)
Ngửa mặt cười rơi lệ
Mà nhớ họ Tô xưa
(*) Thơ Tô Đông Pha
2. Buổi Chiều Ở Nhà
Mời Bạn Đánh Chén,
Nửa Chừng Hết Rượu
Giằn ly xuống chiếu cười gượng cười
Ta biết rằng chưa ấm bụng ngươi
Bực thay bạn đến từ muôn dặm
Mà rượu hề không đủ say chơi
Con ta chợt ré lên sau bếp
Buổi chiều đổ lửa xuống nhà tôn
Hà Thúc phu nhân coi buồn lắm
Sữa thiếu làm sao tiếp rượu chồng
Bạn ta người của mùa chinh chiến
Đời quen rộng rãi thú tiêu pha
Kéo ta ra quán hề ra quán
Ngó trời ngó đất mà thương ta
Trăng kia sao chẳng vào dinh thự
Mà chỉ nằm chơi một ngọn cây
Bạn ta nào hiểu niềm sung sướng
Đời ta hề chưa bẩn đôi tay
3. Nghinh Địch Hành
Giao thừa đâu mà vội
Hãy khoan đã chú mày
Cứ đóng xa vài dặm
Mà ăn uống cho say
Ta cũng người như chú
Cũng nhỏ bé trong đời
Có núi sông trong bụng
Mà bất lực hôm nay
Chiến chinh trời cũng sợ
Chỉ còn lại hai bên
Vội vàng chi cho cực
Cứ thong thả nghỉ đêm
Vì nói thật cùng chú
Trăm năm có là bao
Binh đao sao biết được
Sinh tử ở nơi nào
Nếu chú có cha mẹ
Ta chẳng những người thân
Còn mang thêm lắm nợ
Với rượu và gió trăng
Chú cứ ăn cho đủ
Mai chết sẽ chết no
Ta cũng cần đêm cuối
Từ giã gió trăng xưa
4. Hành Quân Qua Bến Phà
Mỹ Thuận, Gặp Bạn Đánh Chén,
Say Mèm
Hãy cụng ly chết bỏ
Tôm cua cá lươn sò
Lương ta còn nguyên vẹn
Còn cả cái seiko
Cửu Long Giang ra biển
Sẽ chẳng trở về đây
Chiến chinh hề gặp gỡ
Có chắc lần thứ hai
Mai mỗi thằng mỗi ngả
Thằng Cà Mau, Năm Căn
Thằng Bình Dương, Bình Giã
Thằng địa ngục, thiên đàng
Nhưng ta không sợ chết
(Hơi ngán què đôi chân)
Còn mày sao lại khóc
Cứ cười lên đi con
Ta anh hùng tứ xứ
Há thua những bông hồng
Nơi rừng U Minh Hạ
Còn dám nở dưới bom
Cứ cười như họng súng
Bắn cuộc đời vỡ toang
Ha ha ha
Đời vỡ toang
Ha ha ha
Vỡ toang toang toang
HÀ THÚC SINH
(Trích Dạo Núi Mình Ta, Đồng Dao ấn hành 1972)
Nguồn Facebook Hoài Nguyễn