Bài Viết Chưa Đặt Tên

0 308

Tôi, một người đàn bà nhỏ bé, mang trong mình cũng dòng máu Việt Nam.
Tôi, mấy đêm nay chợp mắt cứ ám ảnh tiếng khóc thầm của hàng triệu triệu linh hồn tiền nhân đất Việt.
Tôi, những ngày qua nhìn con thơ chợt thấy cay nơi khóe mắt.
Con bé đôi mắt xoe tròn đang nhìn tôi ngây thơ lắm, chẳng hiểu vì sao mà mẹ nó buồn đâu.
Tôi ngắm con lòng tự hỏi, mai này con có biết Việt Nam là gì đối với mẹ không?
Tôi, những ngày qua nói chuyện với mẹ già, chẳng thể mở lời rằng “khả năng ngày về của con còn xa lắm bởi vì…quê hương mình biết có còn không?”
Tôi hận mình sức hèn tài mọn, chẳng thể một mình thay đổi vận quốc gia.
Tôi hận không thể băm kẻ thù ra làm trăm mảnh, sống chết cùng bè lũ bán nước giết hại đồng bào tôi.
Tôi biết có bao người cũng giống như tôi, trong tâm trạng rối bời như mất trí.
Những tiếng kêu gào tuyệt vọng chỉ nằm trên facebook.
Ở ngoài đời, tôi biết mọi thứ vẫn lặng thinh
Thanh âm im lìm đáng sợ làm sao, tiếng thở dài chỉ cố nén tận trong tim.
Tôi đã cố nghĩ ra trăm phương nghìn kế, nhưng hỡi ơi, chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực như hôm nay.
Bó gối ngồi chờ ngày đen tối đến.
Tôi chưa từng khuất phục những gian nan. Vậy mà hôm nay, tôi thấy mình vô dụng quá.
Quê tôi tan nát, lòng tôi nát tan.
Tiếng khóc của tiền nhân vẫn vang vọng đêm dài, tiếng khóc của trẻ thơ ở những ngày mai tới, tôi phải còn nghe thêm bao nhiêu đêm nữa, lời ru nào có thể dỗ giấc cho tôi?
“À ơi, phải chi em vác nổi súng đồng…”
Tác giả gửi Trí Việt News

Leave A Reply

Your email address will not be published.