Cung Trầm Tưởng và “Chưa bao giờ buồn thế”
Huỳnh Duy Lộc
Cung Trầm Tưởng sinh năm 1932 tại Hà Nội, vào Sài gòn năm 17 tuổi. Ông du học tại Pháp và Hoa Kỳ, tốt nghiệp kỹ sư rồi về nước phục vụ 23 năm trong binh chủng không quân đến cấp bậc trung tá.
Tại Sài gòn, ông gặp nhạc sĩ Phạm Duy và hai người đã trở thành những người bạn thân thiết.
Năm 1993, ông định cư tại Hoa Kỳ và vừa từ trần vào ngày 9 tháng 10 năm 2022 tại bang Minnesota.
Tác phẩm:
– Tình ca (NXB Công đàn, Sài gòn, 1959)
– Lục bát Cung Trầm Tưởng (NXB Con đuông, Sài gòn, 1970)
– Lời viết hai tay (NXB Imn, Bonn, 1994)
– Bài ca níu quan tài (tự xuất bản, Minnesota, Hoa Kỳ, 2001)
Phạm Duy đã chia sẻ như sau: “Cung Trầm Tưởng, một thi sĩ trẻ vừa ở Paris về, đưa cho tôi mấy bài thơ để phổ nhạc, trong đó có hai bài nói về mùa thu và mùa đông Paris. So với nhạc tình thời đó, hai bài này rất mới lạ cho nên được các nữ ca sĩ trẻ đẹp như Thanh Thúy, Thu Hương, Lệ Thanh trình bày hằng đêm tại các phòng trà. Các đài radio, các nhà xuất bản, các hãng làm đĩa hát đua nhau phổ biến những bài thơ phổ nhạc này của chúng tôi. Nó trở thành những tình khúc của một thời. Thời kỳ đẹp nhất của người Việt trong thế kỷ này chăng?”
(Tồng hợp tư liệu)
Bài thơ “Mùa thu Paris” của Cung Trầm Tưởng được phổ nhạc thành ca khúc cùng tên và bài thơ “Chưa bao giờ buồn thế” được phồ nhạc thành ca khúc “Tiễn em”.
Bài thơ “Mùa thu Paris”
Mùa thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quán nhỏ
Rưng rưng rượu đỏ tràn ly
Mùa thu đêm mưa
Phố cũ hè xưa
Công trường lá đổ
Ngóng em kiên khổ phút, giờ
Mùa thu âm thầm
Bên vườn Lục-Xâm
Ngồi quen ghế đá
Không em buốt giá từ tâm
Mùa thu nơi đâu?
Người em mắt nâu
Tóc vàng sợi nhỏ
Mong em chín đỏ trái sầu
Mùa thu Paris
Tràn dâng đôi mi
Người em gác trọ
Sang anh, gót nhỏ thầm thì
Mùa thu không lời
Son nhạt đôi môi
Em buồn trở lại
Hờn quên, hối cải cuộc đời
Mùa thu! Mùa thu
Mây trời âm u
Yêu người độ lượng
Trông em tâm tưởng, giam tù
Mùa thu!… Trời ơi! Tình thu!
Ca khúc “Mùa thu Paris” với giọng ca Ý Lan: https://youtu.be/VkMB-fJWduU
Bài thơ “Chưa bao giờ buồn thế”
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly
Tiễn em về xứ mẹ
Anh nói bằng tiếng hôn
Không còn gì lâu hơn
Một trăm ngày xa cách
Ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng
Hôn nhau phút này rồi
Chia tay nhau tức khắc
Khóc đi em, khóc đi em
Hỡi người yêu xóm học
Để sương thấm bờ đêm
Đường anh đi tràn ngập lệ buồn em..
Ôi đêm nay
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly
Tàu em đi tuyết phủ
Toa anh lạnh gió đầy
Làm sao anh không rét
Cho ấm mộng đêm nay
Và mơ ngon trên khắp nẻo đường rầy!
Trời em mơ có sao
Mình anh đêm ở lại
Trời mùa đông Paris
Không bao giờ có sao
Trời mùa đông Paris
Chưa bao giờ buồn thế!
HUỲNH DUY LỘC giới thiệu