Ở tỉnh Tây Tứ Xuyên, giữa miền trung Trung Quốc và Khu tự trị Tây Tạng, tồn tại hàng trăm tháp đá bí ẩn, một số cao hơn 60 m. Chúng nằm rải rác ở các thung lũng và chân đồi của dãy Himalaya, thường tập trung gần các ngôi làng nơi chúng được tái sử dụng làm chuồng nuôi bò Tây Tạng và ngựa. Một số khác bị bỏ hoang và trong tình trạng hư hỏng; các cầu thang biến mất và mái nhà sụp đổ. Mặc dù rõ ràng chúng đã tồn tại trong nhiều thế kỷ nhưng mục đích và nguồn gốc của những công trình kiến trúc này vẫn còn là một bí ẩn và ngay cả người dân địa phương cũng không biết gì về lịch sử của chúng.
Tòa tháp lần đầu tiên được thế giới bên ngoài chú ý đến bởi nhà thám hiểm người Pháp Frederique Darragon, người đã đến Tây Tạng vào năm 1998 để nghiên cứu về báo tuyết, nhưng thay vào đó lại bị mê hoặc bởi những cấu trúc bí ẩn này. Darragon dành 5 năm tiếp theo để nghiên cứu các tòa tháp. Cô đếm chúng, lập bản đồ, chụp ảnh và thậm chí trèo lên chúng khi có thể để lấy mẫu gỗ từ các thanh xà để phân tích. Nhưng khi nói chuyện với những người sống gần tòa tháp, cô rất ngạc nhiên khi biết rằng không ai biết ai đã xây dựng chúng và nhằm mục đích gì. Việc tìm kiếm các kinh điển ở các tu viện Phật giáo địa phương cũng không có kết quả. Tuy nhiên, cô đã tìm thấy một số tài liệu tham khảo về các tòa tháp trong một số biên niên sử của Trung Quốc và trong nhật ký của những du khách châu Âu thế kỷ 19 đến khu vực này, nhưng không ai thực hiện bất kỳ nỗ lực nào để nghiên cứu chúng hoặc làm sáng tỏ câu đố.
Việc thiếu kiến thức địa phương về nguồn gốc của các tòa tháp có thể là do lịch sử và địa lý của khu vực. Khu vực nơi các tòa tháp được tìm thấy trong lịch sử đã bị chiếm giữ bởi các bộ lạc miền núi khác nhau, những người đã duy trì sự cô lập trong nhiều thế kỷ. Do nguồn gốc đa dạng và địa hình chia cắt nơi họ sống, ngôn ngữ và phương ngữ mà họ nói rất khác nhau. Darragon nói trong bộ phim tài liệu có tựa đề Những tòa tháp bí mật của dãy Himalaya do bạn của cô là Michel Peissel sản xuất: “Ngay cả từ thung lũng này sang thung lũng khác, người dân địa phương cũng không thể nói chuyện với nhau” . Darragon tin rằng kiến thức về các tòa tháp trước đây có thể được truyền miệng nhưng giờ đây đã bị lãng quên khi phương ngữ thay đổi hoặc biến mất.
Những công trình kiến trúc hoành tráng này được xây dựng bằng cách sử dụng hỗn hợp đá cắt, gạch và gỗ và có nhiều hình dạng khác nhau bao gồm hình vuông, đa giác và hình ngôi sao với tối đa 12 đỉnh. Chúng chứa rất ít vữa và do các tấm ván và dầm gỗ nằm xen kẽ giữa các viên đá, những công trình kiên cố này có thể hấp thụ lực rung lắc dữ dội đi kèm với động đất. Đặc biệt là kết cấu hình ngôi sao khiến các công trình ít bị chấn động hơn.
Bằng cách tiến hành xác định niên đại bằng carbon phóng xạ của gỗ trong các tòa tháp, Darragon xác định rằng những tòa tháp này có tuổi đời từ 600 đến 1.000 năm tuổi. Darragon tin rằng các tòa tháp không phục vụ một mục đích duy nhất, nhưng cách sử dụng nó khác nhau giữa các thung lũng. Ví dụ, ở Miniak, cô tin rằng có nhiều tháp canh. Cô đưa ra kết luận của mình dựa trên những quan sát như lối vào cách mặt đất một vài tầng và vị trí của các tòa tháp nơi các tuyến đường thương mại gặp nhau. Ở Kongpo và Damba, các tòa tháp dường như chủ yếu là biểu tượng của sự giàu có và kiêu hãnh. Theo một câu chuyện, những tòa tháp được xây dựng bởi những người dân địa phương trở nên giàu có nhờ buôn bán với Trung Quốc do người Mông Cổ cai trị.
Nhiều tòa tháp hiện đang trong tình trạng vô chủ. Darragon đang nỗ lực để đưa các tòa tháp vào danh sách Di sản Thế giới của UNESCO. Việc chỉ định này có thể sẽ giúp bảo vệ các tòa tháp và gây quỹ để khôi phục chúng. Cô cũng đang cố gắng tranh thủ sự giúp đỡ của Đại học Tứ Xuyên trong việc nghiên cứu cấu trúc. Năm 2006, các tòa tháp bằng đá được đưa vào danh sách theo dõi của Quỹ Tượng đài Thế giới, một tổ chức phi lợi nhuận chuyên bảo tồn các kiến trúc lịch sử và di sản văn hóa trên khắp thế giới.
Theo AMUSING PLANET